Tùy vào tỉ lệ thương tật mà xử lý hành vi của người chồng. Nếu tỉ lệ thương tật là từ 11% trở lên hoặc dưới 11% nhưng rơi vào trường hợp theo quy định tại Điều 134 Bộ luật Hình sự 2015 được sửa đổi, bổ sung 2017 thì chồng cũ của bác bạn có thể phải chịu
Tôi Trở Thành Gia Sư Của Bạo Chúa - Chapter 38.2. Home ; Vợ Cũ Của Ta Có Chồng Mới . Ông Xã Kết Hôn Thử, Mạnh Thêm Chút Nữa Đi .
31/08/2010. Timmy Quach. Cô Gia Sư Của Tôi. Tác giả: Timmy Quach. Bài số 2977-28277-vb3083110. Theo bài viết, tác giả chỉ mới đến Mỹ được 6 tháng, định cư tại Florida, một vùng ít người Việt. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên là chuyện học tiếng Anh, với một cô giáo Mỹ tình
Cô Nàng Hết Thuốc Chữa. Chapter 61 Chapter 60. Trọng Sinh Trở Lại: Sủng Nịch Độc Nhất Vô Nhị Tôi Trở Thành Gia Sư Của Bạo Chúa
Vì mọi quyết định của tôi lúc này không chỉ ảnh hưởng đến vợ chồng tôi mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống hiện tại và tương lai của cô con gái nhỏ. Tôi thấy rằng nếu chồng bạn thực sự hối lỗi, biết điều sai và hối cải về những việc làm sai
. Khi xem phim nếu có hiện tượng phim bị giật lag, bạn chọn server khác để được xem nhanh hơn. Phim Xem tốt nhất trên trình duyệt Safari,FireFox hoặc Chrome. Đừng tiếc 1 comment hoặc like bên dưới để đánh giá phim hoặc báo lỗi nhé ^^. 8/10 10 Lượt đánh giá 468 Lượt xem BÌNH LUẬN Có thể bạn muốn xem ♦95 Phút ♦91 phút ♦91 Phút ♦113 Phút ♦61 Phút ♦62 Phút ♦90 Phút ♦91 Phút ♦90 Phút ♦91 Phút ♦64 Phút ♦60 Phút
Lúc trước có Trư Bát Giới, trước khi tu hành chính quả còn phải trải qua kiếp nạn tình duyên, cưới Cao gia trang Cao tiểu thư làm vợ. Ngày nay có Cố Ngộ Năng, ba mươi năm khổ hạnh, rốt cuộc lục căn vẫn không tịnh, thoát không được tình kiếp với tiểu công chúa nhà họ Hướng. Đến cuối cùng cũng đành phải hoàn tục. Phật duyên ít ỏi Đành đoạn giữa đường Một kiếp tình duyên Gửi lại chỗ người. *** Cố - Hướng hai nhà liên hôn, môn đăng hộ đối, kim đồng xứng đôi với ngọc nữ, vốn nên là chuyện đáng vui mừng. Hướng Vãn, nữ chính trong cuộc hôn nhân này đáng ra nên được người người hâm mộ. Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là, vị hôn phu của cô không phải vị “cao tăng khổ hạnh” Cố Thăng kia. Món quà đầu tiên anh tặng cho cô sau khi đính hôn là một cuốn “Bát Nhã Tâm Kinh”. Đính hôn ngày thứ hai, anh liền khăn gói quả mướp, không nói một lời lên núi làm nghiên cứu sinh ngành Phật học. Một năm rưỡi đính hôn không liên lạc, cũng chẳng được mấy lần gặp mặt, bọn họ giống như những kẻ quen thuộc xa lạ, lúc gặp lại, ngay cả một câu “đã lâu không gặp” cũng chẳng buồn nói với đối phương. Giữa bọn họ có một hiệp ước, chỉ cần dự án hợp tác giữa hai nhà kết thúc, ba Hướng nhận được cổ phần từ ông Hướng, việc đính hôn này cũng đi đời nhà ma. Hướng Vãn đã tính toán rất tốt, chỉ cần cùng Cố Thăng diễn vai ân ái hết đoạn thời gian này, cô liền đi đường dương quan của cô, anh đi cầu độc mộc của anh, không ai nợ ai. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, thiên đạo đã định, Hướng Vãn chính là tình kiếp của Cố đại sư, sao có thể để cô giữa đường bỏ của. Vậy là, sét đánh giữa trời quang, mẹ ruột bỏ đi bao năm bỗng trở lại, nói ba Hướng không phải là ba ruột của cô. Ấy vậy mà, ông “ba hờ” vẫn luôn yêu chiều cô như công chúa, sau khi biết việc này vẫn một lòng suy nghĩ vì cô. Vậy nên, Hướng Vãn quyết định, phải câu dẫn cho được Cố Thăng, giúp ba mình củng cố địa vị trong nhà họ Hứa. Dưới sự xúi dại của cô bạn thân, Hướng Vãn quyết định nhân lúc thiên thời, địa lợi, bỏ đi mặt mũi của một đại tiểu thư, mặc lên bộ đồ ni cô quyến rũ, lấy hết can đảm gõ cửa phòng Cố Thăng, rủ anh đi suối nước nóng. Thế mà, cửa phòng mở ra, không đợi cô triển khai mị lực, chào đón cô là tiếng “Bát Nhã Tâm Kinh” yên ả phát ra từ radio. Ký ức ùa về… Ôi con sông quê, con sông quê… Giây phút ấy, bản radio ấy, sự quê hiện tại chồng lên nỗi nhục quá khứ khiến Hướng Vãn quyết định vứt giáo đầu hàng. Bà đây không làm nữa!!! Ai muốn đi quyến rũ tên Cố Bát Giới này thì làm đi!!! Thu phục Cố đại sư bất thành, còn luôn trong trạng thái bị đe dọa bởi việc lộ tẩy bản thân không phải Hướng công chúa, Hướng Vãn quyết định phải đầu tư cho tương lai của mình. Nhưng từ trước đến nay, cô là con gái duy nhất của Hướng tổng, việc của cô là làm một đại tiểu thư, chưa từng quan tâm đến việc kinh doanh. Cũng may, cô còn có một thân tuyệt kỹ kéo đàn Cello, có lẽ trở thành một nghệ sĩ cũng là một việc đúng đắn. Thế là, sau một năm rưỡi xa cách, bọn họ lại tiếp tục cách xa. Hướng Vãn theo đoàn nghệ thuật đi lưu diễn thế giới, bỏ lại Cố đại sư một mình, vẫn không hiểu vì sao bị vị hôn thê lạnh nhạt. Nhưng khác với một năm rưỡi cách xa lúc trước, lần này đổi lại, dưới sự xúi giục của toàn dân, Cố đại sư đã biết đi thăm vợ, bị vợ đuổi về không gặp liền sang nối quan hệ với ba vợ. Cho nên khi Hướng Vãn lưu diễn xong trở về liền phát hiện giữa ba cô cùng Cố đại sư đã hình thành một mối quan hệ liên minh vững chắc. Hơn nữa, dưới sự giảng giải của Cố Thăng, ba Hứa cũng đã buông bỏ chấp niệm với người mẹ ruột không xứng kia của cô. Nhưng, để đi đến kết cục, vẫn cần phải thêm chút sóng gió. Người mẹ không có đức làm mẹ của cô cùng với đám người thân như sài lang hổ báo cuối cùng vẫn khiến tin tức cô không phải con của ba Hướng lộ ra. Những kẻ khác đều đang chờ việc liên hôn hai nhà Cố - Hướng đổ vỡ, chờ để cười vào mặt Hướng Vãn. Thế nhưng, tất cả những gì bọn họ thấy chính là Cố Thăng mỗi ngày thành thật kiếm tiền cho Hướng Vãn mua đồ, đều đặn làm cơm chay mang đến cho vị hôn thê. Biểu hiện khác thường của Cố Bát Giới pháp hiệu của nam chính là Ngộ Năng, nên nữ chính hay gọi anh là Cố Bát Giới =, cộng thêm lời xúi giục của cô bạn thân công nhận là thân =, Hướng Vãn muốn thuận nước đẩy thuyền, khiến cho Cố đại sư hiểu lầm là nam đồng nghiệp họ Phương kia muốn theo đuổi cô. Vầng, lại là một lần không thắng nổi ý trời. Lần này, Cố đại sư chậm nhiệt, không hiểu phong tình, còn chưa nhận ra đối phương là tình địch, Hướng Vãn đã bị nghiệp quật. Hóa ra Phương Luân kia là gay, còn dám công khai tỏ tình với vị hôn phu của cô trước mặt cô. Giây phút đó, Hướng Vãn muốn hóa thành “bà đầm” = lá Quê trong bộ bài tây. Nhưng cũng nhờ có sự việc này mà Cố đại sư chính thức hoàn tục, chấp nhận sự thật bản thân không thể đắc đạo, dành hết quyết tâm để “cua lại vị hôn thê”. *** Hướng Vãn là con gái độc nhất của Hướng tổng. Lúc cô chưa đầy một tuổi, mẹ ruột liền bỏ đi theo mối tình đầu, một mình ba Hướng chăm lo, yêu chiều cô. Lúc nhỏ bị bắt cóc, ba ở nước ngoài chưa về tới, ông bà nội trọng nam khinh nữ muốn bỏ mặc cô đã hình thành một vết thương lớn trong lòng cô. Ngoài ba ruột và anh trai cứu cô lúc nhỏ, cô không còn tin ai, tính cách cũng trở nên kiêu ngạo, không nhường một bước. Rồi không hiểu duyên phận ra sao, cô gặp lại anh trai lúc nhỏ. Cô thích thầm anh nhiều năm như thế, giờ lại được làm vị hôn thê của anh. Thế nhưng, anh trai kia quên cô mất rồi, còn năm lần bảy lượt dùng “Bát Nhã Tâm Kinh” đập vào mặt cô một thực tế là anh trai nhỏ muốn xuất gia, anh trai nhỏ không yêu cô. Cho dù mạnh mẽ thế nào, nhưng Hướng Vãn cũng là con gái. Người ta đã không thích, cô sao còn phải mặt dày mà đâm đầu vào? Thế nhưng, lúc cô muốn từ bỏ, lúc cô gặp khó khăn, khi bão tố lần nữa ập tới, vẫn là anh trai năm nào xuất hiện, ở bên cạnh cô. Mặc dù miệng anh chỉ biết giảng kinh Phật, nhưng chính những điều anh nói lại khiến cho lòng cô bình tĩnh lại. Hướng công chúa một đời kiêu ngạo, ương ngạnh, chỉ duy nhất chịu làm chim hoàng yến trong lòng Cố Thăng. Cố thiếu gia, Cố đại sư, Cố Bát Giới, Cố Ngộ Năng… tất cả đều là tên gọi của Cố Thăng - đại thiếu gia nhà họ Cố giàu có nhất vùng. Anh vừa mới sinh ra đã cùng em gái sinh đôi bị kẻ xấu hãm hại mà lạc cha mẹ. Anh được đại sư ở chùa Phúc Âm cứu giúp, nuôi nấng đến năm mười ba tuổi thì được Cố gia tìm về. Mặc dù Cố Thăng một lòng hướng Phật, thế nhưng sư phụ nói lục căn anh chưa tịnh, hồng trần chưa dứt, không thể quy y. Cố Thăng vốn không tin, cho đến khi anh gặp Hướng Vãn. Anh vốn là một người khổ hạnh, những tưởng lòng đã bằng phẳng, thế nhưng trước mặt cô trái tim lại lăn tăn gợn sóng. Mặc dù không phải hồng thủy mãnh liệt, lại day dứt kéo dài, đến cuối cùng chỉ có thể buông giáo đầu hàng. *** Đây là một câu chuyện rất thú vị, hài hước, ngọt ngào, lại có những phân đoạn về tình thân vô cùng sâu sắc. Nữ chính là người xinh đẹp, kiêu ngạo, đối với người tốt với mình thì hết lòng, đối với những kẻ mang danh người thân mà một bụng ý xấu cũng chưa bao giờ nương tay. Nam chính là một thẳng nam, một lòng hướng Phật, những kẻ muốn quấy rối anh đều bị anh dùng “Bát Nhã Tâm Kinh” đánh cho tan tác. Cố Thăng là một nhân vật rất thú vị, là một thẳng nam nhưng không ung thư, còn rất có duyên. Các tác giả dẫn dắt câu chuyện hay lồng ghép thực tế về tình hình bệnh dịch cũng rất khéo léo, mang lại cảm giác chân thực và gần gũi. Đây quả thực là một câu chuyện giải trí đáng đọc, hy vọng bạn sẽ nhảy hố và có những phút giây vui vẻ. P/S Xì poi là thực ra nữ chính vẫn là Hướng tiểu thư hàng real. Bà mẹ nữ chính rất “cực phẩm” là một sản phẩm kết hợp giữa trà xanh và bạch liên cao cấp, cuối cùng cũng bị nghiệp quật. _____ *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
Solo Loli666=========================================“N-ngài Allen…e-em sắp…”“Đúng rồi. Cứ thế. Và hãy bình tĩnh, việc này sẽ kết thúc sớm thôi.”“V-vâng!”Tiểu thư Walker rụt người và nhắm chặt mắt, tuy nhiên chẳng có gì phải sợ cả; không phải là thằng này định làm đau cô bé đâu. Mà lần đầu thì chắc ai cũng thấy sợ thôi. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang run rẩy kia và hướng dẫn cô chạm vào nó. Một tiếng hé nhỏ liền phát ra.“Em nghĩ sao?” Tôi hỏi. “Em cảm nhận được chứ?”“Uh, um, chuyện đó…”“Không sao đâu. Anh sẽ nắm tay em cho tới khi em bình tĩnh lại.”“C-cảm ơn nhiều ạ.”Sau một hồi, cô nói thêm, “N-nó…ấm hơn em nghĩ…và em có thể cảm nhận rõ dòng mana.”“Giỏi lắm. Ellie đúng là một cô gái ngoan. Em đã tiếp thu rất tốt.”“Huh? Oh, v-vâng… C-cảm ơn ngài…”“Ahem.”Một tiếng hắng giọng cắt ngang. Tôi quay về phía cô gái trong bộ váy trắng đang cười lạnh là tôi ôm chặt lấy Tiểu thư Walker.“N-ngài Allen!?”“Anh! Ellie! Tách khỏi nhau ngay! Cả hai cứ quấn lấy nhau từ lúc…” Cô bé khựng lại rồi dường như nảy ra một ý nghĩ khác.“Em không cần biết đây là thử nghiệm cảm nhận hắc ma pháp thông qua tiếp xúc với thân quyến của giáo sư hay không! Nhưng em chẳng thấy việc xoa đầu và ôm ấp như thế đúng đắn chút nào cả!”“Ừ thì anh đang tận hưởng thôi. Oh, nhưng nếu Ellie không thích thì anh sẽ không làm thế nữa. Thế ý em sao?”“E-em không phiền đâu.” Ngập ngừng đôi chút, cô nói thêm, “Um, thật ra em muốn được xoa đầu nhiều hơn…”“Ellie?” Tina hạ giọng hỏi.“A-ah! T-thần xin lỗi!”Tiểu thư Walker vội tách khỏi tôi với đôi mắt đẫm nước. Điện hạ đã nhìn chằm chằm tôi được một lúc rồi nhưng thôi cứ bơ đi mà sống. Muốn làm thằng này khúm núm thì cần nhiều hơn thế— không phải khoe gì đâu, nhưng tôi có kha khá kinh nghiệm ăn hành từ người còn đáng sợ hơn thân quyến của giáo sư, dưới hình dạng một con mèo đen đang lượn lờ trên bàn. Nó híp mắt lại và nhìn tôi đầy bất muốn được nựng chứ gì? Rồi rồi.Anko’ dường như là tên một loại đồ ngọt ở đất nước ở tít phía đông. Có phải chúng cũng có màu đen không nhỉ?“Anh mong thử nghiệm vừa rồi đã giúp em thấy được dòng chảy của hắc ma pháp.”Tôi chỉ dẫn hai cô gái trong lúc vuốt ve Anko.“Không lãng phí thời gian tập luyện thêm nữa. Ellie lên trước nhé.”“Vâng!”Tiểu thư Walker đứng trước cây nến tắt và đưa hai tay tới với khuôn mặt nghiêm túc. Tiếc rằng, chẳng có gì xảy ra cả.“H-Huh…?”“Đừng lo lắng— Nếu ngay lần đầu thử mà đã thành công thì anh đã chẳng ở đây. Giờ hãy chạm vào Anko lần nữa rồi thử lại đi.”“R-rõ, thưa ngài!”“Tina, tới lượt em. Hãy thử xem.”“Vâng.”Điện hạ tiến lại gần cây nến với biểu cảm buồn xen lẫn can trường. Cô chắc thấy căng thẳng vì sự cá biệt của mình, song tay chân vẫn rất nhịp nhàng. Dù có hơi buồn cười— thậm chí Điện hạ còn nhận ra cái nhìn từ tôi và quay sang đáp ấy nhạy cảm với ánh mắt của mình vài lần hít sâu, cô quyết tâm lên tiếng “Em có thể làm được!”“Được rồi. Bắt đầu đi.”Điện hạ đẩy hai tay tới và…không có gì xảy ra. Dù pháp trận đã xuất hiện trong thoáng chốc và đầy lộng lẫy— chỉ rất ít người có thể tạo ra thứ tinh tế như vậy, kể cả trong lớp của Giáo sư. Song nó lại không có kết quả. Pháp trận của cô bé sụp đổ và biến mất trước khi kịp kích hoạt. Tôi có thấy chút mana yếu ớt màu xanh nhạt nhưng chỉ có vậy mà hạ rưng rưng nước mắt quay về phía tôi. Không lạ gì khi cô buồn như vậy— Tina có mana còn pháp trận thì chuẩn như sách giáo khoa, thậm chí nằm ở mức xuất sắc. Dù cô đã có thể triển khai…nhưng nó lại không kích mình nên xét đến tác nhân bên ngoài, như lời nguyền hay thuật kìm đặt tay lên đầu Điện hạ.“Ổn thôi mà. Như anh đã nói, nếu em thành công ở ngay lần đầu thì anh đã mất việc rồi. Hãy từ tốn và cẩn thận thử nghiệm nhiều thứ khác nhé. Em cũng cảm nhận được dòng mana của Anko mà đúng không?”“Vâng…dù em chưa từng thấy hắc ma pháp nên cũng không chắc đã làm đúng hay không.”“Hắc là một nguyên tố khó để thành thạo giống như Quang. Nhưng nếu đã cảm nhận được thì em hoàn toàn có thể học nó, nên không cần quá thất vọng đâu.”“Um?”“Chuyện gì vậy?”“Anh có biểu diễn một chút được không? Thứ gì khác những bông hoa mà anh từng làm thì càng tốt ạ.”“Hm…Tốt thôi. Để anh thử.”Tôi bỏ tay phải ra khỏi đầu cảm không vui đó là sao? Anh cần tay để thực hiện chứ, còn tay trái thì bận nựng Anko rồi. À thì, mình cũng không hẳn phải cần’ tay nhưng làm thế sẽ dễ nắm chặt tay lại và rồi chầm chậm mở ra.“Woah.”“K-không thể tin được… trông anh làm dễ thật đấy…”“Vậy sao?” Tôi hỏi. “Không, Anko! Đừng cố bắt nó! Ôi trời ạ…”Tôi dùng tay để che chú mèo đen mà tôi vừa tạo ra trước khi Anko kịp chạm yare, suýt nữa lẽ vì là thân quyến của giáo sư, nhưng Anko vẫn quá hiếu kỳ rồi. Bên cạnh đó, học trò của tôi dường như cũng chẳng khá hơn.“T-thưa ngài Allen! H-hãy cho em ôm nó với.”“Để ta trước, Ellie.”“Nào không giành nhau. Đây, mỗi người một con.”Tôi tạo thêm một chú mèo nữa và chia cho Điện hạ và Tiểu thư Walker. Tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt trần— và tôi đã lén quay lại bằng Cầu ghi hình.“T-trông chúng như đang sống vậy!” Tiểu thư Walker hốt lên.“Mềm mại quá…” Điện hạ quan sát. “Cứ như mèo con thật ấy.”“Anh mừng vì các em thích nhưng hãy nhớ rằng— chúng chỉ là bản sao gần hoàn hảo nhờ có Anko ở đây làm mẫu thôi. Chứ không phải lúc nào anh cũng tạo được sinh vật chi tiết vậy đâu.”“Vâng.” Cả hai đồng thanh trả lời. Mối quan hệ giữa hai cô bé khăn khít cứ như chị em vậy. Quả là một khung cảnh bình yên bình làm sao. Khả năng phần thực hành của bài kiểm tra có liên quan tới ma vật, nên tôi nghĩ để học trò của mình làm quen với chúng là chuyện tốt. Thậm chí tôi đã phải hoãn thời điểm trở về Vương đô của Anko— vốn đã đến đây trước tôi— để hỗ trợ việc giảng dạy. Nhưng hiển nhiên chỉ thế thôi là không đủ. Dù để Tiểu thư Walker sang một bên, Điện hạ đôi khi vẫn sẽ cần đến nên tôi cần nghĩ ra một cách tiếp cận khác.“Giờ thì bài học tiếp theo sẽ là… Ánh mắt đó là sao chứ? …Được rồi. Hai em có thể giữ chúng. Lũ mèo ấy sẽ chỉ tan biến sau nửa ngày thôi.”***Đêm hôm đó, tôi ghé thăm thư phòng của gia tộc Howard. Sau vài cuộc thử nghiệm, tôi dám chắc Tiểu thư Walker không có gì đáng lo. Cô bé có vẻ đã đủ sức cho phần thi viết với kiến thức cơ bản vững phần Điện hạ… tôi vẫn còn mơ hồ. Phần thi viết thì khỏi phải bàn nên tôi định dồn hết thời gian vào tập luyện nhưng thời hạn chỉ có ba tháng mà thôi. Trung bình đứa trẻ quý tộc sáng dạ cũng phải cần tới ít nhất một năm để chuẩn bị vào Học viện Hoàng gia. Và dù đã được kèm cặp riêng nhưng cho tới giờ, Tina vẫn chẳng thể sử dụng ma pháp. Càng quan sát kỹ Điện hạ, tôi nhận ra rằng có thứ gì đang cản trở việc kích hoạt. Song để nói chính xác thì tôi chịu thua. Ban đầu, tôi nghi ngờ đây là một lời nguyền nhưng cũng chẳng đi tới đâu. Nói gì thì nói, Điện hạ vẫn thuộc một trong Tứ đại Công tước— Thật chẳng thể tin có một lời nguyền như thế vẫn tồn tại suốt thời gian qua. Đồng thời, tôi cũng xác nhận vấn đề’ ấy không hề gây tổn hại đến bản thân cô là vậy… chuyện này nằm ngoài khả năng của tôi với kiến thức hiện tại. Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ cuộc chỉ vì thế. Chỉ do kiến thức hiện tại là chưa đủ— nói cách khác, tôi chỉ cần nghiên cứu thêm. Chính vì thế, sau bữa bối và khi Tian đã rời đi, tôi đề nghị với Công tước.“Cậu muốn ta cho phép vào thư phòng của gia tộc?”“Đúng vây. Nếu có thể, tôi muốn tìm hiểu về những văn tự cổ—ví dụ như về thời Chiến tranh Hắc vương.”“Tóm lại, cậu đang nói rằng nền ma pháp hiện thời không thể lý giải nguyên nhân con gái ta không dùng được ma pháp?” Công tước ưu phiền hỏi.“Đáng tiếc là vậy. Dù chỉ là phỏng đoán, nhưng những gia sư trước của Điện hạ đều bỏ cuộc sau lần thử đầu sao?”“…..Đúng vậy.”“Tôi cũng đoán thế. Họ có để lại kết luận nào không?”“Phần lớn ta nhớ được là Cô gái này không thể dùng ma pháp vì lý do không rõ; Thật là phí thời giờ!’”“Ra vậy.”Tôi cần chút thời gian ngẫm lại. Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ vậy có hơi tắc trách; Pháp trận của Điện hạ vô cùng xuất sắc, chỉ có điều không hoạt động mà thôi.“Tôi tin rằng Điện hạ có thể học cách sử dụng ma pháp.” Tôi dõng dạc, nhìn thẳng vào mắt Công tước Walter. “Vì thế xin hãy cho tôi tham khảo tư liệu trong thư phòng để giúp Điện hạ. Tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng tới việc học của Công nương, cũng như không làm xáo trộn tài liệu nào. Tôi chỉ—”“Tốt thôi—ta cho phép. Nhưng đừng cố quá sức; ta chắc Tina sẽ phiền lòng nếu cậu đổ bệnh đấy.” Công tước khuyên răn. “Graham.”“Có thần thưa Điện hạ?” Quản gia trưởng trả lời.“Đưa cho cậu Allen chìa khóa phép vào Thư phòng.”“Tuân lệnh.”Sau cuộc trao đổi ấy, tôi thấy biết ơn sự hào phóng của Công dụng ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ cùng chiếc đèn trên tay, tôi đã tìm thấy những tài liệu mình văn tự cổ đại quý giá có thể sánh ngang với bảo vật quốc gia nằm ngổn ngnag trên giá sách. Thôi thì đây cũng là nhà Công tước mà. Thường thì tôi sẽ điên cuồng đọc hết chúng nhưng giờ không phải lúc thích đã xem gần hết cả thư viện của Học viện Hoàng gia và đại học rồi nên tôi loại hết bất kỳ cuốn nào quen thuộc. Mục tiêu của tôi là những tài liệu từ hơn hai trăm năm trước với hi vọng tìm được thứ liên quan tới học ma có tiếng cửa Thư phòng chầm chậm theo bản năng nấp lại tới đây giờ này?Tôi tự hỏi và quan sát chiếc đèn lập lờ trước Giọng nói và tiếng chân này là…“Công nương Tina— Chúng ta không thể nán lại quá lâu. Graham sẽ lại nổi giận với thần vì lén lấy chìa khóa mất.”“Ta biết, Shelley. Ta sẽ không— Ah, nó kia rồi! Tóm lược kiến thức Ma pháp!”Là Điện hạ cùng một người phụ nữ hơi lớn tuổi. Có vẻ đó là hầu nữ trưởng dù chúng tôi chưa nói chuyện bao giờ. Còn Điện hạ đang hạnh phúc nhảy lên xuống trong bộ đồ ngủ mà ôm chặt cuốn sách dày đủ chọi ngất một người. Tóm lược kiến thức Ma pháp’ là một bách khoa toàn thư miêu tả hầu hết ma pháp từng tồn tại. Thật khó tin thời nay còn đứa trẻ nào muốn đọc một thứ như vậy; đến cả trường đại học cũng chỉ có mỗi tôi thích chúng.“Ngài giống hệt như Nữ công tước vậy— một người yêu sách, chăm chỉ và có tài năng ma pháp.” Hầu nữ trưởng nói.“Thật sao? Ta giống mẹ ư? Nghe vậy làm ta vui lắm, nhưng ta lại không thể dùng ma pháp…”“Rồi sẽ ổn thôi ạ. Chồng thần kể rằng gia sư mới là một người tài giỏi! Chí ít, ngài ấy là có vẻ rất tốt.”“Anh ấy cực kỳ thô lỗ luôn! Nhưng phải thừa nhận, anh ấy cũng khá tốt…”“Quả là một nhân vật kỳ lạ nhỉ. Giờ thì xin người hãy đi trước. Thần sẽ đuổi theo sau khi đã khóa cửa.”“À phải rồi. Cảm ơn nhé.”Tiếng chân của Điện cứ thế xa dần, và tôi nghe thấy tiếng cửa đóng thì—“Tôi biết ngài đang ở đây.” Một giọng nói bình tĩnh vang lên. “Xin hãy ra mặt đi ạ.”Quả nhiên. Người này không phải là hầu nữ bình thường. Dáng đi của bà giống hệt Grahma nên tôi có thể nhận ra ngay—người này không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Vì đối phương chưa lộ sát khí, cũng như tôi chẳng làm gì sai trái…nên tôi ló đầu ra khỏi tủ sách.“Có vẻ tôi không qua mắt được bà rồi.”“Tôi không tin ngài lại lẩn trốn như vậy.”“Xin đầu hàng.” Tôi lên tiếng và giơ cả hai tay. Có vẻ hầu nữ trưởng không có ý định hại tôi nhưng…“Tôi có thể giúp được gì không? Có vẻ ngài muốn nói gì đó.”Giờ tôi có cái nhìn tốt hơn về người phụ nữ này, thật sự nhìn vào bà làm tôi gợi nhớ tới Gramham. Hai người họ là vợ chồng à?“Xin thứ lỗi, nhưng tôi đến đây là vì yêu cầu giúp đỡ ngài. Tôi đang làm hầu nữ trưởng cho gia tộc này. Tôi tên là Shelley Walker.”“Tôi là Allen. Chắc không phải ngẫu nhiên bà tìm thấy tôi đâu nhỉ?”“Không thưa ngài. Tôi định lẻn tới đây tối nay dù có Công nương Tina đi cùng hay không.”“Ra là vậy.”“Người sẽ nghi ngờ nếu tôi nán lại quá lâu nên cho phép tôi nói thẳng—mong ngài nhớ rằng Công nương rất quan trọng với tất cả chúng tôi. Nếu ngài đã hiểu thì tôi muốn được hỏi một câu.”Ánh mắt hầu nữ trưởng nghiêm lại, đủ cho tôi đoán ra ý của đối phương. Phải, người phụ nữ này vô cùng yêu quý Điện hạ.“Công nương rất thông minh— những nghiên cứu về cây trồng và thực vật của người đã đem lại lợi ích to lớn cho Gia tộc Howard,” Bà tiếp tục. “Dù vậy, người không thể sử dụng ma thuật. Chính vì thế mà mọi gia sư đến đây suốt mấy năm qua đều bỏ đi, phủ nhận tất cả giá trị còn lại của Công nương. Mỗi lần như thế, người đều khóc một mình khiến tôi và mọi người trong gia tộc không khỏi xót xa. Từ đó, chúng tôu tự hỏi rằng— Liệu Công nương có thực sự cần tới Vương đô không?”Vậy là các gia sư trước đều phủ nhận tất cả giá trị còn lại’ của Tian. Bọn họ có chịu để tâm không thế? Kể cả không dùng được ma pháp thì riêng năng lực của Điện hạ thôi đã là báu vật quốc gia rồi.“Song Công nương vẫn không từ bỏ chuyện vào Học viện Hoàng gia.” Hầu nữ trưởng tiếp tục. “Và rồi chúng tôi biết ngài sẽ tới. Ôi, giá như ngài có thể thấy Công nương đã vui mừng thế nào! Trước đó, người đã luôn phải cố tươi cười khiến chúng tôi lo lắng, nhưng…ngài Allen…”“Vâng?”“Công nương coi ngài và Kiếm nương là nguồn cảm hứng—à không, phải là hiện thân của hi vọng.” Bà Walker nhìn thẳng vào mắt tôi rồi mở lời. “Tôi xin ngài—xin hãy cứu lấy Công nương. Người không còn con đường nào khác cả.”Những lời ấy văng vẳng trong thoáng chốc.“Bà Walker.”Nước mắt bắt đầu lăn xuống trên khuôn mặt kia—những cảm xúc ấy càng khiến sự quyết tâm trong tôi bùng cháy.“Không cần phải lo. Bà có thể yên tâm rằng Điện hạ sẽ học được cách sử dụng ma pháp—dù sao đó cũng là lý do tôi ở đây mà.”“Thực sự là vậy sao?”“Đúng thế, nhưng tôi có một yêu cầu.”“Là gì thế ạ?”Bà nhìn thẳng vào tôi một hồi rồi nói thêm, “Nếu ngài định động tay vào Công nương thì xin hãy bước qua xác vợ chồng tôi trước!”“À không, đó là về Ellie.”“Ellie? C-con bé đã làm gì thất lễ sao?! T-thực sự xin lỗi ngài. N-nhưng tôi có thể dám chắc con bé không hề có ý xấu. Xin ngài hãy bỏ qua cho. Đó là đứa cháu duy nhất của tôi và Graham. Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé…chúng tôi sẽ không còn mặt mũi nào để gặp hai người con quá cố.”“Không phải thế.”“Ý ngài là sao?”Tôi chỉ mới quen Tiểu thư Walker được vài ngày nhưng rõ ràng cô bé còn hơn cả tài năng. Chỉ tiếc rằng Ellie lại quá rụt rè và tự ti. Chuyện đó có lẽ đơn thuần là do tính khi quan sát phản ứng của đối phương, tôi dám chắc—hai người này chưa hề nói ra tầm quan trọng của Ellie đối với họ!“Xin cứ giao Điện hạ cho tôi. Cò tôi muốn bà và ông Walker”—tôi dừng lại để nhấn mạnh—“nói với Ellie về cảm xúc thật của mình.”“T-tôi tưởng mình đã làm vậy rồi mà…”“Thế là chưa đủ! Tôi có thể dạy ma pháp và các môn học trên trường nhưng tình cảm gia đình thì không. Những người duy nhất có thể làm được điều đó chỉ có bà và chồng thôi. Nên xin hãy truyền đạt lại với ông Walker nữa.”“…Được rồi. Tôi sẽ bàn với chồng. Cảm ơn ngài rất nhiều.”Hầu nữ trưởng sau đó rời đi. Trước mắt vẫn nhiều chông gai nhưng tôi có thể dám chắc một điều công việc này vượt quá ngưỡng gia sư’ tính đến cả rồi phải không, Giáo sư? Chết tiệt! Thằng này sẽ không bỏ qua đâu—không bao giờ! Dù cho mị lực của Anko có cố xóa nhòa nó đi chăng nữa!Củng cố lại quyết tâm, tôi ôm chặt đống sách bên trong Thư phòng đầy ánh trăng.***Sáng nay đã có một cơn bão quét qua, cả ở trong nhà lẫn ngoài trời.“Không thể chấp nhận. Em yêu cầu một lời giải thích!”“À thế à?” Tôi vừa ngồi ghế vừa trả cô gái đang đứng chống nạnh la hét chính là Điện hạ, Tina Howard, học trò mà tôi đã dạy dỗ suốt mười ngày qua. Cô mặc trên người chiếc váy xanh lục nhạt, tuy khác với sở thích màu trắng thường ngày nhưng vẫn rất hợp với cô.“Anh có nghe không đấy!?” Tian lớn tiếng.“Anh đang nghĩ tới gì đó khác đúng không?”“Chỉ là anh thấy bộ váy hôm nay của em rất đẹp thôi ấy mà.”Điện hạ mất một hồi để hiểu ra lời bình luận ấy.“H-hmph. Em đã quá lớn để bị lừa bởi lời nịnh nọt rồi. Giờ thì như đã nói—Em muốn nghe giải thích!”“Anh sẽ thành thật. Thế em muốn biết điều gì?”“Rõ ràng là chuyện anh đi dạo cùng Ellie sáng nay rồi!?”“Không nhất thiết phải gọi đó là đi dạo’. Nếu phải diễn đạt lại thì giống thu hoạch hơn— tìm kiếm rau củ phủ trong tuyết là một việc khó khăn nhưng thành phẩm thì rất tuyệt vời.”“Vậy là anh không phủ nhận rằng hai người đã cùng nhau tới vườn sau?” Điện hạ lấn tới. “Thật bất công! Sao lúc nào anh cũng đối xử đặc biệt với Ellie thế!? Em cũng muốn nữa!”“Oh, nhưng anh không thể…”“Tại sao chứ!?”“Còn phải hỏi à?”Lý do đương nhiên là vì Tina là con gái Công tước. Nhưng nếu nói ra thì cô bé sẽ mất kiểm soát mất. Tôi thực sự bí đường những thời điểm thế này, cách tốt nhất là—Cửa phòng bật mở và một hầu nữ vội bước vào.“Xin lỗi vì đã tới trễ!”Cô gái thở dốc mà bổ sung.“Em phải giúp ông và quên mất th… H-Huh? C-có chuyện gì vậy ạ?”Đừng là Tiểu thư Walker chứ! Ừ thì không phải xua đuổi gì đâu, nhưng anh mong đó là Anko vì nó đã chịu ở lại lâu hơn rồi.“Ellie.”“V-vâng thưa Tian-sama? A-ánh mắt đó của người, um… làm thần sợ đấy ạ…”“Ngồi xuống đó!”“V-vâng!”Điện hạ ép Ellie ngồi xuống trước khi cũng làm tương tự. Cô bé vắt chéo chân và khoanh tay lại, phồng má rồi thậm chí híp mắt giận dữ nữa. Dám chắc đây là trạng thái bực bối nhất của cô nhưng vì lý do nào đấy lại khiến tôi bật cười— nhất là khi đi kèm với một Ellie đang bối rối.“Ta định hỏi em vài thứ,” Điện hạ nói. “Ellie, em nghĩ sao về gia sư của chúng ta?!”“Huh? Um, thần nghĩ…n-ngài ấy là một giáo viên giỏi, và rất tốt bụng…”“Đúng vậy,” Điện hạ đồng tình nhưng rồi đơ mất một lúc, “y-ý ta không phải thế! Em thích hay ghét người này? Nếu em không ưa anh ấy mà sáng nay vẫn đi cùng tới vườn rau… t-thì ta sẽ không tha thứ đâu!”“Nhưng thần quý ngài ấy mà.”“…Hả?” Điện hạ chết lặng trước câu trả lời của vẻ mình hiểu được sự tình rồi. Chắc nên can thiệp vào và— Nè Anko, mày đã ở chỗ nào vậy hả? Tao chưa nói là sẽ chấp nhận hoãn thời gian quay về Vương đô của mày vì tiết trời lạnh giá đâu nhé. Đúng là tao định giữ mày lại thật nhưng cứ phải lựa đúng lúc để biến mất thế hả? Ra vậy. Muốn thằng này nựng chứ gì? Đây đây.“T-t-thật ư?” Điện hạ lắp bắp.“Vâng. Ngài ấy là người em quý nhất, chỉ sau ông và bà thôi!” Tiểu thư Walker thỏ thẻ trả đấy là một khoảng dài im lặng đến đáng sợ trước khi Điện hạ quay về phía cười thầm. “ Hiện giờ trông em cứ như chị của Ellie vậy. Không biết tại sao nhỉ.”“Allen-sama… ngài nhầm lẫn rồi,” Tiểu thư Walker đính chính. “Em lớn hơn Tina-sama một tuổi nên em mới là chị chứ ạ.”“Chà, nhưng ta không thấy em ra vẻ chị gái gì cả.” Điện hạ phản bác.“Tina-sama! T-tốt thôi. Nếu thế thì thần sẽ không ngủ cùng người nữa, dù cho đêm đó có cả sấm chớp!”“Hể!? Nhỏ nhen quá đó, Ellie! Em cũng sợ sấm giống ta cơ mà!” Phải mất một lúc để Điện hạ bình tâm lại. “Được thôi. Em muốn chơi thì ta chiều. Anh hãy nghe đây.”“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi.“Đó là… Câu chuyện về cô gái nào đó lớn hơn em một tuổi.”Hm… khá chắc trong dinh thự này chỉ có đúng một người như vậy.“Ở đây còn có ai lớn hơn Công nương một tuổi sao?” Tiểu thư Walker thắc mắc. “Em tưởng chỉ có mỗi mình thôi chứ…”Em thực sự không nhận ra à? Mà mình cũng không định cản làm gì.“Cô gái đó dù đã 14 tuổi rồi nhưng vẫn…”“Vẫn…?”“Để búp bê khắp cả phòng riêng!”“Ồ thật sao?”“Người đó lúc nào, lúc nào cũng trẻ con! Dù em đã cố khuyên rằng như thế sẽ không thể trưởng thành được đâu nhưng cổ chẳng chịu nghe gì cả! Thế anh nghĩ sao hả?”“Hm… Anh nghĩ Ellie khá đáng yêu đó chứ.”“Huh?” Tiểu thư Walker lấy làm ngạc nhiên. “O-Oh, um… Cảm ơn ngài nhiều.”“P-phản ứng đó là sao chứ!? Jeez, anh đúng là thô lỗ mà! V-vậy nếu phòng em cũng đầy búp bê thì—”“Tian, em vẫn khỏe đấy chứ?” Tôi cắt ngang. “Anh nghĩ chúng ta nên hoãn buổi học hôm nay và để em nghỉ ngơi. Nào, để anh bế em tới giường nhé. Em thấy sao? Anh nghĩ đó là cách tốt nhất đấy.”“Đồ xấu tính! Xấu tính, xấu tính, xấu tính, xấu tính!”“Chỉ đùa thôi mà. Anh nghĩ cả hai em đều đáng yêu và thực sự nhìn như chị em vậy,” Tôi lên tiếng, tắm mình trong hạnh phúc khi trêu ghẹo hai cô hạ có một người chị đang học ở Học viện Hoàng gia—hoặc tôi được nghe là vậy—nhưng Tina và Ellie thực sự rất thân thiết. Có thể một phần là do mối quan hệ Chủ - Tớ, nhưng cũng phải nhờ vào sự tài giỏi của Điện hạ, tuy nhỏ tuổi hơn nhưng luôn giúp người chị vụng về và rụt rè là Tiểu thư Walker. Chưa lúc nào tôi thấy chán khi nhìn ngắm mối quan hệ kỳ lạ nhưng ấm áp đó trò chuyện linh tinh thế đủ rồi.“Đáng yêu…” Điện hạ cười khúc khích trước lời khen của tôi. “Anh cứ việc khen em thỏa thích đi.”“C-cảm ơn ngài ạ.”“Anh sẽ xem xét việc đó,” Tôi nói. “Giờ thì Ellie đã có mặt rồi nên đến lúc—”Bỗng một tia chớp cắt ngang trời, kéo theo đó là một tiếng sấm là sắp mưa đây—mà sáng nay lại khá nóng—chứ không như thế này. Thôi thì cũng đỡ hơn là tuyết rơi. Ngài mai, trời sẽ lại trở lạnh và nhiều thứ sẽ bị đóng tiếp theo tôi nhận ra là thứ gì âm ấm ở hai bên tay. Đợi một lúc, tôi lên tiếng hỏi, “Hai em đang làm gì thế?”“K-k-không như anh nghĩ đâu nhé. E-em không hề sợ chút nào cả. Thề luôn.”Điện hạ đang ôm chặt lấy tay phải tôi mà chẳng hề định buông ra. Trong khi đó, Tiểu thư Walker bám lấy bên tay trái với vẻ rụt rè hơn.“U-um, em cần búp bê của mình,” Cô lầm bầm. “Em s-sợ sấm lắm…”Còn trên đùi tôi là Anko đang nằm chẳng chút bận lẽ mày nên thấy khó chịu nhất mới phải chứ? Dù sao mày cũng mang hình mèo cơ lại một lần nữa chớp sáng rồi tiếng sấm cô gái rên rỉ. Điện hạ càng siết tay chặt hơn còn Tiểu thư Walker cũng bắt đầu dí sát người vào. Tay phải tôi có hơi đau trong khi tay trái là cảm giác mềm rối rồi đây. Mình không thể cứ thế này mà dạy học được. Tôi nhìn xuống và thấy cả hai đang nhắm chặt không tốt chút nào nếu có ai thấy cảnh ngước nhìn những đám mây trôi qua phía bên kia cửa sổ, nhưng không gì đảm bảo rằng sấm chớp sẽ sớm tan. Quả là một khó khăn nằm ngoài dự lẽ mình sẽ hoãn buổi học hôm nay. Cả hai cũng đã học liên tục mười ngày tôi gần như đã sẵn sàng cho bài thi viết, và thậm chí Tiểu thư Walker đã có thể tạo ra Phong hoa. Tiếc rằng Điện hạ vẫn còn một chặng đường dài và chẳng thể làm gì khác ngoài thử nghiệm để tìm giải pháp rồi! Giờ đã ổn nên mình chỉ cần hộ tống họ về phòng và—Tiểu thư Walker lắc đầu kịch liệt rồi dựa cả cơ thể vào vai tôi. “Bọn em muốn học,” Cô nói. “Như thế này.”“Em thực sự không thấy—“Trước khi tôi kịp lên tiếng, Ellie cắt ngang. “Tina-sama, xin hãy về phòng đi ạ.”“T-ta không đi!” Điện hạ phản đối. “Đ-đó chỉ là cái cớ để hai người ở riêng với nhau thôi phải không!”“Vì không tài giỏi như người nên em muốn tránh lãng phí thời gian. Em muốn được đến Học viện Hoàng gia cùng Công nương để hai ta không phải chia cắt!”“Ellie… Vậy em cũng muốn học… miễn là giữ nguyên tư thế này.”Tôi im lặng một hồi rồi đưa ra quyết định.“Không được. Nghỉ ngơi cũng rất quan trọng. Anh sẽ hoãn buổi học hôm nay và—”“Công nương Tina! Ellie!”Quản gia trưởng vốn luôn điềm đạm lao vội vào phòng. Chắc ông đã ở ngoài nãy giờ— bởi bộ đồng phục ướt đẫm còn giày thì dính đầy ấy làm mình nhớ đến hầu nữ hồi trước, cái cách— ôi vội niệm phép lơ lửng lên hai cô gái và Anko, rồi sử dụng đôi tay đã tự do mà bắt lấy con dao được Ông Walker phóng ạ. Ánh mắt của ông ấy đáng sợ ghê.“Tôi không nghĩ bản thân thích bị tấn công bất ngờ đâu,” Tôi lên tiếng sau một hồi im lặng căng thẳng.“Ngài Allen.” Quản gia trưởng hắng giọng. “Tôi muốn nghe giải thích về cảnh tưởng vừa rồi. Dựa trên câu trả lời…!”Dám chắc ai đó đã hiểu nhầm rồi! Nhưng trước khi tôi kịp giải thích, hai cô gái vừa nãy còn bám chặt tay tôi đồng loạt quát.“G-Graham! Ô-ông đang làm gì thế hả!?”“D-dừng lại đi ông! Ngài Allen không làm gì sai cả!”Đối phương rơi vào im lặng.“Đúng như họ đã nói đấy.” Tôi xác gia trưởng từ từ hạ tay xuống và dập tắt sát khi. Đồng thời, ông cúi đầu thật sâu.“T-tôi thành thật xin lỗi. Tâm trí tôi đã rối loạn, và… bất ngờ tấn công khách quý là một tội không thể dung tha! Xin hãy cứ trừng phạt tôi như ngài muốn.”“À không, đừng bận tâm làm gì. Dù gì tôi cũng đã quá quen với mấy chuyện này rồi. Cũng không lạ nếu ông lo lắng cho những cô gái trẻ khi trời bỗng sấm chớp. Vì thế ông đã lao vội tới đây mà chẳng bận tâm tới trang phục. Đây hẳn là nghĩa vụ của ông— hay của bà Walker và những người khác— phải dỗ dành hai tiểu thư những lúc thế này nhỉ?”“Tuy xấu hổ nhưng đúng là vậy ạ.” Ông Walker ngập ngừng khẳng định.“Nghe thấy rồi chứ?” Tôi quay sang hai người kia. “Các em được yêu thương lắm đấy.”Điện hạ và Tiểu thư Walker vừa lơ lửng trên không vừa hồi hộp thở với vẻ bất ngờ. Còn Anko thì tự mình hủy phép của tôi và đáp xuống sàn.“Thật tiếc cho thời tiết hôm nay, chẳng có vẻ gì sấm chớp sẽ dừng cả— Vì thế nên hãy tạm gác việc học lại. Giờ thì để anh hủy bỏ phép.”Tôi từ từ xóa phép lơ lửng và nhẹ nhàng hạ hai cô gái xuống. Trông họ vẫn cứng đờ như tượng nhưng tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao. Tôi đành đưa tay phẩy phẩy trước mặt.“Hai em ổn đó chứ?”“Anh.”“Ngài Allen…”Sau một lúc, cả hai đồng thanh “Chuyện vừa rồi là sao!?” Hai nàng phóng thẳng tới chỗ tôi trong chớp thằng này chút không gian riêng tư coi.“Giải thích đi!” Điện hạ yêu cầu. “Tại sao anh lại cố chặn đòn của quản gia như thế!? Nếu dư thời gian để niệm phép lên bọn em thì lo cho bản thân mình đi! Với cả, sao anh làm được như thế!?”“Đ-đúng đó!” Tiểu thư Walker đồng tình.“Ông cực kỳ mạnh! Thậm chí là một bậc thầy chiến đấu đấy! Lỡ anh bị thương thì sao? Cả ông nữa!”“U-ừ thì…” Ông Walker lắp bắp. “Cháu thấy đấy, Ellie…”“Không biện minh gì cả!” Hai cô gái lần nữa đồng thanh khiến người quản gia chẳng thể lên tiếng. Có phải đây là một khung cảnh quý giá không nhỉ?Anko, mày đi đâu rồi? Oh, ngay cạnh họ tiếng meow vang lên từ chỗ đó.“Em nghe thấy không?” Tôi hỏi. “Đến cả Anko cũng khuyên cả hai dừng lại đấy. Anh cũng chẳng bị thương gì nên hãy về phòng đi. Bên ngoài vẫn còn sấm chớp đấy.”Ngay khi tôi dứt lời cảnh báo thì phát sấm chớp thứ ba ập tới. Khỏi phải nói, cả hai tay tôi lại bị ôm lấy, còn ông Walker thì thấp thoáng phát ra tiếng rên rỉ.“Các tiểu thư à…” Tôi lên tiếng thúc giục.“Bọn em sẽ học như thế này!”Cả hai đồng điệu đến hoàn mừng vì hai em thân thiết nhưng xin đừng hùa theo nhau thế chứ. À mà…chắc lá thư của mình cũng đã tới nơi rồi.
Trang chủ Bạn trẻ - Cuộc sống Thứ Tư, ngày 18/05/2016 0832 AM GMT+7 Khi trời chuyển sang hè, cô gia sư này bỗng lột xác khiến tôi muốn nổi điên. Tôi năm nay 38 tuổi, đã kết hôn được 12 năm và có con gái đang học cấp 2. Tôi chỉ là nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng còn chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn với lương 8 chữ số. Ở nhà tôi, chồng là người kiếm tiền chủ đạo và gánh vác hầu hết mọi công to việc lớn trong nhà. Tuy vậy, anh rất yêu thương vợ con và thực sự là người đàn ông mẫu mực mà các bà vợ phải mơ ước hiền lành, không rượu chè, cờ bạc, không đàn đúm bạn bè và chưa từng có chuyện tình cảm ngoài luồng bao giờ. Hàng ngày, cứ hết giờ làm là về nhà ngay. Cứ nhìn thấy cô ấy là tôi muốn nổi điên Ảnh minh họa Chuyện nhà tôi có lẽ sẽ chẳng có gì đáng than phiền nếu như thời gian gần đây chồng tôi không lên chức phó giám đốc đối ngoại và phải cấp tốc học ngoại ngữ để thuận tiện cho các chuyến công tác nước ngoài. Vì không có thời gian đến các trung tâm học thêm, và để đỡ mất thời gian, chồng tôi có thuê một cô gia sư là sinh viên năm cuối trường ngoại ngữ đến nhà để bổ túc ngoại ngữ. Những tuần đầu tiên cô gia sư này đến dạy, tôi cũng rất có cảm tình vì cô gái này luôn đúng giờ, nhanh nhảu miệng và quan trọng chồng tôi bảo rất có kỹ năng sư phạm. Tuy nhiên, kể từ khi trời chuyển sang hè, cô gia sư này bỗng như lột xác và từ đây những rắc rối cũng bắt đầu. Cô sinh viên này dù sinh ra và lớn lên ở quê, chỉ đến khi đỗ đại học mới ra thành phố nhưng nhìn cách ăn mặc thì không ai nghĩ. Ngày mùa đông, mặc quần áo dày thì còn đỡ, nhưng từ khi hè sang thì quả là mỗi lần cô bé đến nhà, tôi cũng còn phải xấu hổ thay. Ai đời nhà tôi có cả người già, trẻ nhỏ, toàn người ở nhà cũng ăn mặc kín đáo vậy mà cô bé cứ hồn nhiên diện những chiếc váy ngắn cũn cỡn hay quần short ngắn đến mức người đối diện chẳng dám nhìn. Đi kèm với những chiếc váy, quần ngắn ấy, tất nhiên là những thể loại áo chưa cúi xuống đã hở nửa ngực như kiểu gái đú vẫn lườn lờ ngoài đường hàng đêm. Ăn mặc vậy nhưng cô gái này lúc nào cũng tỏ ra rất tự tin, thoải mái. Đến nhà cái là thản nhiên cười nói hỉ hả và thậm ngồi ngả ngớn trên salon chơi điện thoại chờ chồng tôi về. Nhiều lần, đi làm về thấy cảnh cô gia sư trong bộ dạng mặc váy ngắn cũn cỡn lộ cả nội y bên trong nửa nằm nửa ngồi trên salon cười hinh hích với chiếc điện thoại, thú thực tôi đã rất bực mình. Tôi cũng nhiều lần nhỏ nhẹ góp ý xa xôi nhưng cô gái này tỏ ra không mấy quan tâm. Ngày hôm sau cô lại tiếp tục tái diễn những bộ đồ mặc mà như không. Đến lần tôi nói thẳng rằng, nhà tôi có ông bà nhiều tuổi không quen với lối ăn mặc mát mẻ nên tôi đề nghị lần sau đến nhà thì lưu ý cách ăn mặc hơn. Cô gái ấy lúc đó chỉ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ im lặng cười trừ. Tôi những tưởng sau lần ấy, cô gái sẽ thay đổi nhưng không ngờ mọi chuyện đâu vẫn vào đấy. Chỉ khác là từ hôm sau, cô gia sư không đến nhà tôi sớm nữa mà hôm nào trước khi đến cũng gọi điện cho chồng tôi, biết chồng tôi ở nhà thì mới vào nhà. Và cứ vẫn những bộ đồ không thể hở hơn, đến nhà tôi cái là cô đi thẳng lên phòng làm việc của chồng. Tuy vậy, tôi sẽ chẳng can thiệp vào chuyện này nhiều hơn nếu như không có một lần vô tình lên phòng đọc khi hai người đang học. Hôm đó, vừa bước chân vào cửa tôi đã giật nảy mình trước hình ảnh Chồng tôi ngồi ngay ngắn ở ghế đọc còn cô gia sư ngồi vắt vẻo ở cạnh bàn ngay sát mặt chồng tôi, đung đưa cặp đùi trắng ởn. Vì không muốn làm mất mặt chồng nên tôi đã cố kiềm chế đi xuống nhà. Tối đó, khi hai vợ chồng về phòng rồi tôi mới đưa chuyện ra nói thì ngã ngửa khi nghe chồng bảo Con bé này không phải dạng vừa đâu, lâu nay nó cứ ỡm ờ với anh như vậy đấy. Chồng tôi bảo, bù lại cô gia sư này kiến thức tốt và dạy khá hay, chỉ một thời gian học mà giờ tiếng Anh của anh được cải thiện rõ rệt. Vậy nên anh vẫn muốn giữ lại cô gia sư này để học. Nghe chồng nói, mà tôi thấy lộn ruột lắm. Tôi bàn cách tìm người mới nhưng chồng tôi một mực bảo rằng đối với anh, mọi mưu kế quyến rũ của phụ nữ đều là vô nghĩa vì anh đâu có thích mấy trò mèo mỡ. Tôi tin chồng vì đúng là trước nay anh vẫn vậy nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mỡ liên tục treo miệng mèo. Và kể từ khi nghe chồng nói đến tỉnh lẳng lơ của cô gái, quả thực tôi không còn giữ được thái độ bình thường khi cô ấy đến nhà tôi nữa. Cứ nhìn thấy cô ấy là tôi muốn nổi điên. …mai Những chuyện gia đình Xem thêm
Wanxiu Kim Ha Neul, a sophomore, has to work to earn money because of her poor family conditions. Wanxiu finds a job as a tutor. Her student Ji Xun Kwone Sang Woo is a young master in the family. He is not diligent in reading, so that even if he is the same year as Wanxiu, he is now only a senior high school student. The spoiled and irritable Ji Xun keeps quarreling with Wanxiu as soon as they meet. He is not satisfied with the old-fashioned Wanxiu. However, after a long time of getting along with each other, he finds out that Wanxiu is pure and kind. In the same way, Wanxiu also finds that even though Ji Xun is a childe, he’s emotional and loyal. How will their story continue?
cô gia sư của chồng tôi